KIM DUNG CON YÊU THƯƠNG CỦA MẸ
Kim Dung và Mẹ Thanh Nhã tại Orange County, Ca,USA |
Mẹ nhớ con lắm, câù xin ơn trên cho con luôn khoẻ mạnh.
Ở cách xa con bốn ngàn dặm, muốn gần con chỉ có phương tiện duy nhât và nhanh chóng là điện thoai.
Nhớ laị những năm tháng sống ở quê nhà trong hòan cảnh khó khăn khổn khổ, Mẹ không thể naò quên đươc sự hy sinh của con dành cho gia đinh trong lúc Bố và anh trai bị nhốt trong trại tù cải tạo tại Trảng Táo, em bị đuôỉ ra khỏi trường đại học bách khoa Saigon, con Mẹ thì bị cho thôi vịêc .
Những gì con đã dành dụm được cho riêng con đem bán hết để chuộc anh ra khỏi trại tù cải tạo mà tinh thần con không hề có dấu hiệu tiếc cuả.Kể cả chiêc xe honda duy nhât dùng để đi làm, con đã phải bán đi để có tiền giúp anh được trả tự do về với gia đình.Con chịu chấp nhận đi làm bằng xe đạp trên quảng đường rât xa từ nhà đên bênh viện nhi đồng.
Con gái của Mẹ có đức tinh hy sinh rất cao cả, không hề ngại khó khăn và cực nhọc.
Ngòai hy sinh về vật chất mà con đã để dành được do công lao làm việc của con trong nhiều năm mà Mẹ đã thấy, con còn đảm nhận công việc của một người chủ gia đinh thay cho Bố Mẹ trong suốt thời gian sau ngày Saigon sụp đỗ cho tới ngày con phải rời xa gia đình để đi vượt biên.
Mẹ còn nhớ rỏ mỗi lần công an cộng sãn địa phương gọi hộ khẩu trong khóm đi hội họp để nghe tuyên truyền chính sách của cộng sãn, con gái của Mẹ là người duy nhất đaị diện cho gia đình đã phải đi, ngồi dưới đất sau cả giờ mới được cho về vì bị đối xử thuộc thành phần gia đình ngụy quân.
Để có thể có đủ chi phí cho gia đình ngoài tiền lương hằng tháng, con đã tìm cách kiếm thêm thu nhập từ sập bán vải con đã bày ra trong chợ Bến Thành.
Taị bênh viên Nhi Đồng nơi con đã làm việc , mọi người từ ông giám đốc đến chị y công đêù quí mến con vì họ nhận xét con có lòng nhân từ bác aí, thường xuyên chia sớt phần nhu yêú phẩm hằng tháng của con cho ngươì ngheò trong nhóm bạn cùng làm việc với con.
Khu ngọai chẩn tại bịnh viện, luôn luôn đươc con giữ vệ sinh rất chu đáo làm mọi ngươì hoan hô , ngợị khen và thương mến con.
Khi thấy vắng bóng con tại bịnh viện,rồi nghe tin con đã vượt biên, nhân viên và bạn bè của con tại bệnh viên đêù buồn, tỏ lòng thương nhớ con gái của Mẹ .Họ đều có cảm tưởng như đang mất một món đồ quí giá.
Về phần Mẹ tại quận Cam,tinh thần của Mẹ hiện giờ khác hẳn với trước đây.Mẹ cảm thấy rất vui và yêu đời vì đã tìm lại được lý tưởng để sống khoẻ mạnh, không còn bị bác sĩ tâm thần nhận xét có bịnh trầm cảm nữa.
Đây là bức thư đầu tiên trong đời của Mẹ viết bằng computer gửi cho con gái của Mẹ mà trước đây Mẹ nghĩ chẳng bao giờ có thể làm được như vậy.
Sở dĩ hôm nay Mẹ làm được là do nhân duyên đã xuất hiện thật bất ngờ.Cuối năm 2016, cậu Dương Hiển Hẹ-tức là Henry H Dương bổng dưng nhớ đến Mẹ và các con của Bố Mẹ sau khi vợ của cậu qua đời.
Cậu tìm đươc địa chỉ của Mẹ nhờ giao lưu qua emails trong nhóm Hội Liên Trường Nông Nghiệp VN tại Saigon.
Lần đầu tiên cậu đến thăm Mẹ vào tháng mười một năm 2016.Lúc đó có mặt ông Giang bạn của Bố đang ngồi nói chuyện với Mẹ tại nhà nơi đang cư ngụ hiện nay.
Trong hơn 52 năm vắng mặt không hề có gặp lại lần nào sau ngày Mẹ giúp cậu tổ chức lễ thành hôn và đưa đón cô dâu của cậu, nên lúc gặp laị cả hai vừa mừng vừa xúc động khi biết tin cả hai đều ở trong hòan cảnh đơn côi. Sau lần gặp đầu tiên đó, cậu rủ cậu Nguyễn Minh và cậu Đòan Ngọc Đông cùng nhau đến thăm Mẹ trong dịp Tết nguyên đán vừa qua.Từ ngày đó tới nay cậu Đông và cậu Minh không thấy tới thăm Mẹ nữa.
Riêng cậu Hẹ thì thấy Mẹ uống nhiều loại thuốc khác nhau trong đó có thuốc trầm cảm và thuốc ngủ, có nét mặt buồn nhớ xa xôi mặc dầu óc nhớ của Mẹ còn tốt, phân biệt rỏ ràng, đi đứng vững vàng nhưng suốt ngày chi lui tới trong một apartment chậy hẹp như đang ở trong tù nên cậu cảm thấy thương xót muốn tìm cách giúp Mẹ.
Lúc đầu cậu chỉ tới thăm Mẹ mỗi tuần một lần đưa Mẹ lên xe ra khõi nhà mời đi ăn trưa .Thời gian còn lại Mẹ theo Cô Hường đi chơi hoặc lên nhà ông Giang đánh bài hoặc mời họ tới nhà đánh bài.Muốn đi đâu phải nhờ người tới chở và trả tiền nhưng vẫn không được vừa ý.
Mỗi tháng trôi qua mỗi có thay đổi. Cậu nhắc nhở Mẹ tiếp tục thả hồn vào cầu nguyện Thiên Chúa và lần chuổi Mân Côi nhưng không có kết quả hửu hiệu nên cậu mới bày ra chương trình sinh hoạt buổi ban mai.
Theo chương trình sinh hoạt đó thì trong một thời gian chưa biết rỏ lâu hay mau, cậu phải có mặt mỗi ngày vào buổi sáng và phải làm thế nào để không có thì giờ bỏ trống của Mẹ và thuận tiện cho cậu di chuyển từ San Clemente tới Santa Ana.
Cậu nghĩ nếu muốn Mẹ bận rộn và không rơi vào sự buồn chán thì phương pháp tốt nhất để giúp Mẹ là học xử dụng computer vì mỗi lần xử dụng computer, ít nhất cũng cần vài giờ tuỳ theo chương trình hay mục đích khi mở computer.Lúc cậu mới đề nghị, Mẹ từ chối tự cho mình không đủ khả năng để học nhưng cậu đã thuyết phục và nhận xét Mẹ có thừa khả năng.Cậu đã mua tặng Mẹ một Laptop để Mẹ học.Khi nào Mẹ xử dụng thông suốt thì Mẹ giử luôn.
Gặp được cậu, Mẹ cảm thấy quả thật đã có nhiều thay đổi. Tâm thức của Mẹ đã và đang mở ra để đem vào thêm nhiều lảnh vực như Kinh Thánh, Khoa Học,Tâm Lý Học, Xã Hội Học,Thiên Văn Học, Y Dược Khoa, Bịnh tật của tuổi già và cách thức ngăn ngừa v.v...
*Cậu ân hận xin lỗi đã không hề nhớ tới nhà thăm Mẹ trong suốt thời gian từ lúc rời khỏi nhà Mẹ vì lý do cậu phải nhập ngủ khóa 19 SQTB/Thủ Đức,vợ của cậu bị bịnh tuberculose, cậu bận đi du học tu nghiệp ba lần tại Japan và USA,rồi tiếp theo cậu bận hợp tác với một người bạn tên là Nguyễn Tánh thành lập một xưởng sãn xuất giày vải theo mẫu Bata tên là Xưởng Hiệp Hưng tại đường Dương Bá Trạc gần cầu Chữ Y Saigon.
*Cậu đã nói nhiều lần với Mẹ những gì cậu giúp Me hiện nay là cách cậu đền ơn Mẹ đã giúp cậu trong những năm cậu ở tại nhà của Mẹ tại số 277 Nguyễn Huỳnh Đức Phú Nhuận Saigon.
Thời gian cậu giúp Mẹ kéo dài bao lâu không thể biết vì còn
tuỳ thuộc vào sức khoẻ của Mẹ và của cậu.
Đây là thư đầu tiên sau khi Mẹ học và biết gỏ thư bằng computer và cũng có thể là thư cuối gửi cho con gái KIM DUNG yêu thương của Mẹ.
Mẹ của con, Thanh Nhã
Đính kèm là hình cậu đã vẽ và ký tên muốn chia sẻ với con.
No comments:
Post a Comment